Những đốm sáng chập chờn bên trong nghĩa địa, như những ánh ma chơi
làm Hưng chú ý ngay từ JL đêm tân hôn. Chính Hưng cũng không hiểu tại
sao chàng lại nghe lời Đào, mướn phòng ở khách sạn này để hưởng tưần
trăng mật. Ngay bên kia đường, trước mặt khách sạn là một cái nghĩa
trang cũ của người Mễ thì phải. Hình như bây giờ không còn ai chôn cất ở
đó nữa, nhưng vẫn còn người trông coi và thân nhân của những người chết
vẫn tới thăm mộ.
Đứng bên cửa sổ trông ra đường, Hưng có thể quan sát thực rõ những
sinh hoạtbên trong nghĩ địa này. Hàng thánh giá nhấp nhô, cái lớn cái
nhỏ, xen lẫn vài bức tượng thiên thần loang lổ rêu phong trên những tấm
mộ bia lạnh lẽo, tạo nên sắc thái đặc biệt của nghĩa trang này. Khác hẳn
với các nghĩa trang khác mởi thành lập trong vùng. Ban đêm, nghĩa trang
chìm hẳn vào bóng tối, vì chỉ có mấy cột đèn lơ thơ chung quang hàng
rào nghĩa trang mà thôi Cũng vì vậy, những đốm sáng mập mờ hiện lên giữa
nghĩạ trang làm Hưng phải chú ý.
Hôm đãi tiệc cưới, Hưng nhớ thực rõ, lúc tan tiệc, một chú rể phụ lái xe
đưa Hưng và Đào về đây là đã quá nửa đêm rồi. Hưng bị bà con ép uống
hơi nhiều, trong khi đi chào bàn, nên chàng mệt ngất ngư. Tuy nhiên,
chàng vẫn còn tỉnh táo vì hàng ngày thường uống rượu với bạn bè ở các
quán bia ôm trong vùng, nên chất men khó vật ngã được chàng. Hưng cũng
không ngờ mình có thể cưới được Đào Một cô gái xinh đẹp và ngoan hiền
như nàng. Ai cũng nói chàng có phước. Mặc dù hai đứa bằng tuổi nhau,
nhưng tánh Đào e thẹn và thân hình nhỏ nhắn, thoáng nhìn, không ai có
thể đoán được tuổi tác của nàng. Đào lại rất đảm đang, một tay nàng dựng
lên cái nhà hàng xinh sắn này cho cả gia đình sinh sống.
Ngay hôm đầu tiên tới ăn trưa ở đó, Hưng đã ngẩn ngơ về cô nàng ngồi ở
quầy hàng tính tiền này rồi. Cô bé có nhiều nét quyến rũ lạ lùng. Tới
khi hỏi rõ ra mới biết nàng lại chính là chủ nhân nhà hàng lại càng làm
Hưng háo hức muốn tiến xa hơn. Từ đó, trưa nào Hưng đi ăn cơm cũng tới
đây Công việc của chàng lại thực thoải mái, không bị gò bó vào giờ giấc,
nên việc tán tỉnh người đẹp không có nhiều trở ngại. Hơn nữa, nhà hàng
cũng không đông đúc gì cho lắm, vì chung quanh đây, có nhiều nhà hàng
lớn, giá cả lại rẻ, tiếp đãi thực mau chóng và thức ăn cũng hết sức hấp
dẫn. Bởi vậy, nhân viên các hãng xưởng chung quanh thường tới đó hơn là
tới cái nhà hàng nhỏ nhắn này của Đào. Cũng vì vậy, mỗi lần Hưng tới ăn,
sau này Đào đã dành cho chàng rất nhiều thì giờ tiếp đãi. Và cho tới
nay, chưa đầy một năm, Hưng đã ôm'được Đào trong vòng tay cuồng nhiệt
đam mê của chàng.
Đêm tân hôn, mở cửa phòng, để cho Đào bước vô trước. Hưng đóng cửa, gài
then và khóa cẩn thận. Chàng quay qua, ôm cứng lấy nàng, hôn lên miệng
Đào ngay. Bộ áo cưới lùng bùng tuy vướng víu nHưng không làm cho chàng
bận tâm. Phải thú thực, từ khi quen Đào tới tối nay. Đây là lần đầu tiên
Đào để cho Hưng hôn nàng mạnh bạo như vậy Từ trước tới giờ, nàng chỉ để
cho chàng hôn trên má, và có vài lần Ht~g tiến mạnh hơn, Đào cũng chỉ
để cho chàng hôn phớt nhẹ trên môi mà thôi.
Tối nay, vừa ôm lấy nàng là Hưng đã háo hức núc chặt lấy lưỡi người vợ
mới cưới, làm cho nàng run rẩy thẹn thùng tới đỏ mặt, tim nàng đập thình
thịch. Đào thì thầm như muốn khóc khi bàn tay Hưng lần qua cổ áo, rà
lên bộ ngực trần trụi của nàng.
- Anh ơi... tắt đèn đi nhe. Em mắc cỡ quá à.
Hưng cười hì hì.
- Bây giờ em đã là vợ anh rồi. ở đây lại chẳng có ai. Trong đêm tân hôn này mà em còn mắc cỡ gì nữa.
Đào vuốt nhè nhẹ lên má Hưng thì thầm.
- Anh làm em sợ quá hà.
- Anh có làm gì đâu mà em sợ. .
Đào cười khúc khích, nói nho nhỏ.
- Còn nói không làm gì nữa à. Bàn tay anh kia kìa.
- Thì bây giờ em là vợ anh rồi mà.
- Nhưng em sợ quá hà.
- Sợ cái gì chứ.
- Coi kìa... anh còn làm bộ hỏi nữa hả. Tắt đèn đi anh.
- Thôi thì tắt cũng được, nhưng phải để ngọn đèn bàn anh mới chịu đó.
Biết là không thế nào đòi hỏi gì hơn được nữa. Đào nũng nịu nói.
- Em chìu anh đó. NHưng chút nữa không được làm dữ người ta đó nghe.
- Em có biết là cả năm nay, từ ngày quen em tới giờ, em chưa cho anh mò vô người em hay sao.
- Bộ anh không biết là đời con gái chỉ có một lần. Làm sao em dễ dàng như vậy được. Nhưng mà tắt đèn đi đã anh ơi.
Hưng ẵm bổng Đào lên, đặt nàng lên giường. Nhoài mình bật cây đèn đọc
sách trên bàn cạnh giường, rồi với tay tắt ngọn đèn điện giữa phòng. ánh
sáng bị hạn chếbởi cái chụp đèn làm căn phòng như nhỏ hẳn lại. Thân thể
chàng nóng hừng hực. Không hiểu vì những ly rượu nơi tiệc cưới hay vì
thân thể căng tròn của người vợ mới cưới trong đêm tân hôn này. Chàng
kéo mạnh hàng nút áo trước
ngực Đào làm nàng ré lên, ôm cứng lấy chàng. Hưng cười hì hì, tụt xuống, hôn lên vùng thịt trắng ngần lồ lộ của vợ.
Đào rung rẩy, thì thầm.
- Anh ơi... đi tắm cho khỏe đã nghe anh. Từ sáng tới giờ mệt mỏi quá rồi.
Hưng vẫn vục mặt trên da thịt Đào, nói:
- Anh không có mệt đâu mà...
Đào kéo Hưng lên, hôn vô miệng chàng. Chiếc lưỡi nàng lùa qua môi Hưng
làm chàng thích thú tới ngẩn ngơ. Đây là lần đầu tiên từ ngày quen Đào
tới giờ, nàng chủ động như vậy. Hưng vội vàng ngậm lấy núc thật chặt.
Bàn tay chàng mạnh bạo lùa hẳn vô trong ngực áo nàng. Làn da mịn màng ấm
áp làm cho người Hưng nóng lên hừng hực. Chàng siết thực chặt tấm thân
căng đầy này trong tê dại. Ngay lúc ấy, Đào với tay ra sau, tắt ngọn đèn
bàn mà Hưng cũng không có phản ứng gì, vì chàng còn mải mê vục mặt vô
vùng da thịt ngát hương của nàng.
Bóng tối chụp xuống làm cho Đào mạnh dạnh hơn. Nàng trườn mình khỏi bộ
áo cưới như một con sâu bướm chui ra khỏi tổ kém. Quần áo Hưng cũng đã
bật tung ra tự bao giờ. Hai thân xác cuộn tròn lấy nhau, lăn trên nệm.
Đã gần một năm rồi, Đào háo hức thèm muốn những cảm giác điên cuồng này,
nhưng nàng bắt buộc phải hạn chế sự thèm khát vì đã tới lúc phải tạo
dựng một nếp sống để giữ thể diện cho gia đình, cũng như chính bản thân
mình. Bởi vì dù cho cuộc sống nàng có nổi loạn tới đâu thì với danh giá
và địa vị của cha mẹ từ trước tới nay trong cộng đồng, Đào không thể nào
có một sở hở gì làm cho những
người thân yêu nhất của nàng đau khổ vì sự nổi loạn thân xác của mình
được. Hôm nay nàng mới có cơ hội bộc phát trở lại trong danh chính ngôn
thuận với người chồng học giỏi, con nhà danh giá này. Cũng vì thế mà mấy
tháng trước đây, Đào đã phải khép mình lại như một cô gái hiền ngoan
chưa biết đời là gì, để mồi chài cho bằng được con nai tơ còn đang ngơ
ngác trước cuộc sống này.
Nàng đã đóng trọn vai trò mình muốn và tối tân hôn này có lẽ là màn kết
thúc. Cũng vì vậy mà sau phút điên dại vì thèm muốn, Đào lại phải làm bộ
sợ sệt, rên rỉ.
- Anh ơi anh... đừng làm em đau nhe anh. .
Đào biết chắc rằng; tới giờ phút này Hưng còn biết trời trăng gì nữa
đâu. Nếu nàng là con gái còn trinh, chắc chắn cái đêm động phòng này sẽ
làm cho Đào sợ hãi tới mãn cuộc đời Thân thể Hưng như một thứ kim loại
được tôi luyện nhiều ngày, cứng hơn thép, nóng như lửa, lao thẳng vào da
thịt nàng nhưchiếc hỏa tiễn rời khỏi dàn phóng bắn thẳn lên không
trung.
Đào đã thét lên, nàng co hẳn người lại, rồi,cặp chặt lấy mình Hưng. Sự
đau đớn của lần mất trinh và cái khoái cảm điên cuồng của lần này tự
nhiên sao mà giống nhau nhưvậy. Đào giẫy dụa, cong cớn, nước mắt đầm
đìa, móng tay bấu chặt, thân thể run rẩy. Và nàng đã khóc. Chính Đào
cũng không biết tại sao tự nhiên mình khóc. Khóc mừng cho màn kịch thành
công mỹ mãn, hay khóc cho cuộc đời từ đây phải khép lại những đam mê
cuồng nhiệt tự do như những ngày trước đây. Nhưng dù sao thì Hưng cũng
đâu có thua gì những người con trai đã nằm trong
vòng tay Đào từ trước tới nay. Nàng mừng thầm vì sự lựa chọn của mình
không tới nỗi tệ cho lắm. Những năm tháng sau này, chắc chắn da thịt
Hưng sẽ đưa nàng tới những khoái cảm tuyệt vời của thiên thai mộng mị.
Trong cơn sảng khoái đó, bỗng thân thể Đào như một chiếc máy bay vừa
lướt vô vùng mây dầy đặc. Thân tầu chùng hẳm xuống làm hụt hẳng mọi thứ
nó đang chuyên chở. Không hiểu sao tự nhiên Hưng thở hộc lên rồi da thịt
co rút lại như một đứa con nít lên ba. Đào chới với, nàng biết ngay
chuyện gì đang xẩy ra rồi. Nước mắt càng trào ra nhiều hơn nữa và nàng
khóc thực to. Trong khi da thịt nàng càng ngày càng cương cứng lên hơn
bao giờ hết. Đào biết mình hơn ai hết, không thế nào nàng chịu nổi trong
hoàn cảnh này rồi. Thà rằng không có ai đụng tới thì thôi, chứ nhưbây
giờ, có khác gì mũi tên đã bắn đi, nó phải lao thẳng về phía trước, làm
sao dừng lại được.
Đào nắm chặt tay Hưng kéo xuống dưới, tay chàng đụng ngay phải một chất
nước nhờn nhờn trên đùi nàng, và Hưng ngạc nhiên thấy Đào với tay bật
ngọn đèn bàn rồi khóc nức lên, tung mền, chụp bộ đồ ngủ gần đó, mặc vội
vào rồi tông ra cửa chạy thực nhanh. Chàng vừa định đuổi theo thì nhìn
thấy bàn tay mình đỏ hoe, rướm máu.
Hưng bật ngọn đèn phòng cho sáng hơn. Chàng đã thấy chỗ Đào nằm loang lổ
vết máu. Hưng như chợt tỉnh cơn mê. Phải chăng những háo hức vừa qua,
cộng với những ly rượu hồi tối, đã làm cho chàng điên lên không còn biết
nương tay với người vợ mới cưới còn trinh nguyên này nữa, làm cho nàng
đau đớn tới sợ hãi phải chạy khỏi phòng.
Nhưng như vậy càng may,,vì ngay lúc chàng hộc lên, thân thể vừa teo lại
vì chứng bệnh di truyền của giòng họ, là ngay lúc chàng làm cho Đào sợ
hãi mà chạy đi. Nếu nàng còn nằm đó, Hưng sẽ phải ăn làm sao, nói làm
sao với nàng trong đêm nay đây. Tuy nghĩ như vậy, không hiểu sao Hưng
cũng chạy theo Đào. Chàng vừa ra tới đường thì cũng vừa lúc xe của Đào
vọt đi. Cả hai vợ chồng chỉ có một chiếc xe Mini Van này, nên Hưng không
thế nào làm gì hơn được là đứng nhìn theo chiếc xe vừa quẹo vòng qua
khúc quanh nghĩa địa.
Trong khi đó, Đào đạp ga cho xe chạy đi thực mau. Nàng cố tình không cho
Hưng theo kịp và làm như chưa biết sự hụt hẳng của chàng. Đồng thời,
thọc tay vô quần, luồn qua đùi, rà tuốt vô tận trong, moi ra chiếc bong
bóng cá nho nhỏ, có chứa chất máu giả, đã bị Hưng làm bể lúc hùng hổ đè
nàng trên giường.
Ném chiếc bong bóng cá xuống đường, Đào thở mạnh nhẹ nhõm. Nàng lái xe
chạy vòng quanh nghĩa địa. Vùng đất này chỉ chiếm một khoảng không rộng
lắm nên chạy vài phút là Đào đã lại chạy qua nhà. Hưng vẫn còn đứng
trước khách sạn. Đào cho xe chạy từ từ, cố tình cho Hưng chạy ra cản
nàng lại, để chàng mở cửa xe leo lên ngồi ngay cạnh nàng. Đào làm bộ hờn
mát nghẹn ngào.
- Bộ anh tính giết đêm nay em hay sao?
Hưng nắm lấy tay Đào năn nỉ.
- Anh xin lỗi em.
Đào cố tình mở một lối thoát cho Hưng.
- Em đã bảo anh đừng uống nhiều rượu quá mà không nghe. Lúc ấy anh còn biết gì nữa đâu.
Hưng vịn ngay vào câu nói của Đào, thì thào.
- Thì em cũng biết mà. Anh đâu có cố tình thế đâu về phòng đi em.
Đào vờ vĩnh.
- Về phòng bây giờ để anh xé em ra nữa hay sao.
Hưng nói ngay.
- Anh thề không đụng vô em đêm nay nữa.
Đào để cho Hưng nắm lấy tay nàng, không vùng vằng như trước nữa, nói nho nhỏ.
- Anh có chắc được như vậy hay không?
Hưng như mở cờ trong bụng. Sự thực, dù cho Đào có đòi hỏi chàng đè nàng
ra nữa, Hưng cũng không làm được. Thân thể chàng qua mộtphútcăng thẳng,
nay đã xẹp xuống như một chiếc bong bóng sì hơi. Chàng hớn hở nói:
- Anh thề có trời đất làm chứng. Nếu có làm như lúc nãy nữa cho xe cán
chết không toàn thây đi. Đào vội vàng bịt miệng Hưng lại, gắt nho nhỏ.
- Anh chỉ được cái nói bậy thôi. Ai bảo anh thề chứ.
Hưng sung sướng bóp nhẹ bàn tay người vợ mới cưới.
- Thôi em chó xe đậu lại đi mà truyen tinh duc . Đi vòng vòng hoài làm chi vậy.
Đào mỉm cười, Hưng đậu xe bên lề đường hỏi:
- Ủa, em đậu xe ở đây làm chi vậy. Sao không lái xe về nhà?
Đào vờ vĩnh nói.
- Em muốn đậu xe ở đây cho anh rã hết rượu đã rồi mới về. Về bây giờ anh lại dở chứng làm sao em chịu nổi.
- Anh đã nói rồi mà, không có nữa đâu.
Tắt máy xe, Đào chồm qua ôm lấy chàng, hôn lên môi Hưng thực mạnh làm
chàng ngạc nhiên tới sững sờ. Bờ môi Đào nóng bỏng, thân thể nàng vẫn
căng cứng và run rẩy. Hưng hoang mang không hiểu bây giờ phải làm gì
nữa. Khi Đào rà bờ môi xuống cổ chàng, Hưng càng ngạc nhiên hơn, thì
thào hỏi:
- Em hết đau rồi hả?
Đào nói như rên rỉ.
- Anh còn nói nữa, làm người ta muốn chết đây nè.
- Anh đã thề không làm gì em đêm nay nữa rồi mà.
Đào vẫn nói như mê.
- Cũng vì thương anh mà em đâu có để anh thiệt thòi trong đêm tân hôn
này được. Chúng mình ngồi đây cho tới sáng nghe anh. Trong xe, dù anh có
muốn cũng không làm gì em hơn được, chứ về phòng em sợ lắm.
- Anh đã nói rồi mà, anh không làm gì nữa đâu.
Đào nũng nịu, nói như hờn mát. .
- Bộ anh không chiều em nữa hay sao. Em đã nói rồi, dù cho có ngồi đây, em cũng không để anh thiét thòi mà.
Hưngbiếtchắcrằng, dù cho có về phòng bây giờ, chàng có muốn làm gì hơn
nữa cũng không được. Cái bệnh di truyền ác nghiệt này đã hại cả giòng họ
chàng từ bao lâu nay rồi. Hưng vờ vĩnh nói. .
-Thôi, anh chiều em vậy. Để bao giờ em hết đau đớn rồi em phải bắt đền cho anh đó nghe. '
Đào cười thầm trong bụng về câu nói giả dối của Hưng. Anh chàng đâu có
biết, với kinh nghiệm xác thịt của Đào, nàng đã biết hết tình trạng sinh
lý của anh ta từ khuya rồi. Nàng đã có thai với Hớn từ hai tháng nay.
Cũng vì vậy mà Đào đã dục Hưng làm đám cưới liền như vậy. Bây giờ mà sì
ra cái vụ bất lực của Hưng, e rằng khó dấu cái bào thai oan nghiệt này.
Bởi vậy, Đào cố tìm cách làm cho Hưng tự tin ở mình hơn nữa. Nàng làm bộ
ngây thơ, đau đớn như bị Hưng hành hạ ghê gớm lắm. Sự thực thì lúc này
thân thể Đào đang cương lên sự ham muốn tột cùng. Nàng cắn lên vai Hưng,
cố tìm nơi đây những kích thích tối thiểu còn lại. Hưng lại tưởng Đào
muốn đền bù cho mình sự mất mát trong đêm động phòng. Chàng càng thương
Đào hơn bao giờ hết, vòng tay ôm chặt lấy nàng. Hưng nhìn qua làn tóc
nàng ra ngoài. Mấy cô gái điếm chạy qua chạy lại trên lề đường. Chàng để
ý tới một cô gái tóc vàng mướt, đang đứng ở gốc cây gần đó, trên tay cô
ta đang cầm một cây đèn cầy. Cô nàng thực trẻ, dù thân hình hơi đẫy đà,
nhưng nhìn khuôn mặt biết ngay con bé chỉ khoảng mười mấy là cùng. Cái
mặt non choẹt búng ra sữa thế kia mà không hiểu sao đã làm gái đứng
đường rồi.
Chiếc xe của Hưng dán giấy kính phản chiếu tứ phía, nên bên ngoài không
nhìn thấy được bên trong. Cô gái trẻ đứng dưới gốc cây bỗng chạy lại sát
bên xe chàng, vì có một lão già vừa đi tới. Cô nàng nắm lấy tay ông ta
rồi rà một tay vô quần lão. Người Hưng bắt đầu nóng lên. Con bé kéo ngực
áo xệ xuống. Bộ ngực no tròn lồ lộ, trắng muết và đứng thẳng. Bỗng
chàng nghĩ tới Đào, nó phải to gấp hai ba lần của nàng. Hưng luồn một
tay vô ngực áo nàng. Chàng hơi ngạc nhiên khi không thấy Đào phản ứng gì
hình như nàng còn hơi ưỡn lên cho bàn tay chàng thoải mái hơn nữa.
Miệng Đào đã rà xuống dưới. Hưng rùng mình vì không ngờ Đào lại mạnh bạo
như vậy. Bên ngoài, hai bàn tay lão già đang máy mó lung tung trên ngực
con nhỏ. Những gân xanh nổi trên bàn tay nhăn nheo tương phản hẳn với
làn da mịn màng và căng cứng trên ngực con bé. Tự nhiên Hưng rên lên nho
nhỏ. Con bé kiễng chân lên, hôn lên môi lão già, hình như nó đang thì
thào một điều gì. Lão già đưa một tay ra sau móc bóp. Hưng thấy lão móc
mấy tờ giấy hai chục đô trao cho con bé. Con nhỏ nhét tiền vô cạp quần,
chùn mình xuống, từ từ cởi hàng nút quần lão già ra.
Có lẽ con nhỏ và lão già tưởng có hai thân cây che hai bên, chiếc xe
Mini Van của Hưng che phía ngoài đường và phía trong lại là bức tường
nghĩa địa nên họ thực tự nhiên.
Đâu có biết những gì họ đang làm ở đó chỉ cách chỗ chàng ngồi vài gang
tay. Bây giờ Hưng mới khám phá ra, lão già thực lỳ lợm. Và không ngờ cả
chàng nữa, cũng bị ảnh hưởng không ít. Chàng mừng rỡ vừa khám phá ra một
nguyên lý của sự sống. Lúc ấy có lẽ lão già đã không chịu nổi nữa, nên
ôm cứng lấy con nhỏ kéo nhanh nó vô nghĩa địa. Chàng nhìn theo cho tới
khi họ đi sâu vô bóng tối, và chỉ một lúc sau, Hưng nhìn thấy thêm một
đốm sáng nữa chập chờn, leo lắt bên trong...
Ngày hôm sau, mãi tới chiều Hưng mới thức dậy. Lúc Đào lái xe về nhà có
lẽ cũng năm, sáu giờ sáng gì rồi. Hưng mệt nhoài, chàng không ngờ miệng
lưỡi Đào đã làm cho thân thể chàng muốn khô lại, không còn một chút nước
nào trong người nữa. Nàng làm cho chàng cong cớn trong xe. Chiếc xe lúc
đầu tưởng chật chội, ai ngờ khi Đào kéo chàng ra băng sau, cả hai thu
mình trong chiếc ghế như một thế giới thần tiên nho nhỏ. Hưng đã để mặc
tình Đào chủ động, vì chàng không muốn làm cho nàng sợ hãi như vừa rồi.
Nhưng khác hẳn với những gì chàng tưởng, Đào lại như một con mãnh thú
xông xáo tới ghê hồn.
Chỉ có điều, nàng không để cho Hưng đụng. tới phần dưới của cơ thể.
Nhưng cũng vì thế mà cho tới giờ phút này, chàng vẫn giữ được cái bí mật
tình trạng sinh lý yếu kém của mình. Bởi vì mỗi lần thân thể chàng
cương lên vài giây rồi xẹp xuống, chàng lại đổ tội cho tình trạng vướng
víu và chật trội trong xe, cũng như giữ lời hứa không đi xa hơn nữa,
tránh cho nàng sự đau đớn như lúc ở trong phòng. Hưng tưởng Đào đã tin
tưởng thực sự vào những gì chàng nói, và tự nhiên chàng cũng thấy có một
chút hối hận trong những lời nói giả dối này.
Lúc thức dậy, Hưng không còn thấy Đào nằm bên chàng nữa. Nàng viết một mảnh giấy nho nhỏ để trên gối.
Anh yêu,
Thấy anh ngủ ngon quá, em không nỡ đánh thức anh dậy. Em đem cái khăn
trải giường đi giặt, vì không muốn tụi nhân viên khách sạn nhìn thấy
những vết máu đêm qua. Em sẽ mua một ít đồ ăn đem về phòng để anh khỏi
phải ra ngoài ăn. Đừng đi đâu, chờ em về nhé anh.
Vợ cưng của anh.
Bây giờ Hưng mới để ý mình nằm trên nệm không có khăn trải giường. Chàng
đã ngủ mê mệt tới nỗi Đào kéo cả khăn trải giường ra, đem đi giặt mà
mình không biết. Hưng hơi tiếc rẻ, nếu biết trước, chàng đã kê một chiếc
khăn bên dưới để có vật lưu niệm quí giá đó. Nhưng bay giờ thì trễ rồi.
Đào đã đem đi giặt và không bao giờ có thể tìm lại được một kỷ vật quí
giá như vậy cho nàng nữa?
Hưng ngồi dậy, bước ra cửa sổ, kéo tấm mành mành nhìn ra đường. Trời đã
nhá nhem tối. Những cô gái đứng đường đang lượn qua lượn lại bên dưới.
Chàng nhớ lại cảnh con nhỏ và lão già đêm qua bên chiếc ve Mini Van mà
lòng bồi hồi. Chàng tự nghĩ, phải chăng những động tác đó có thể cứu vãn
được cuộc sống sinh lý của chàng.
Hơn ai hết, Hưng biết, cứ mỗi khi làm tình, chỉ vài phút sau khi chung
đụng. Có nước non phái nữ dính vô da thịt là thân thể chàng teo lại như
một đứa trẻ lên ba. Tối qua Hưng đã để ý, khi Đào mơn trớn, vuốt ve,
chàng cũng chưa thấy có gì thay đổi. Tới khi nhìn thấy hành động của con
bé đứng đường với lão già. Tự nhiên người chàng nóng lên dễ sợ. Lúc ấy
Hưng mường tượng thân thể lão già kia chính là chàng, và cũng vì thế mà
da thịt chàng đã căng lên một thời gỉan dài mà từ trước tới nay chưa bao
giờ chàng tưởng tượng được.
Đang suy nghĩ miên man, có tiếng mở khóa lách cách. Hưng biết ngay là
Đào về. Chàng ra núp sau cánh cửa. Chờ cho Đào vô hẳn phòng, Hưng nhào
ra chụp lấy Đào, hù một tiếng thực lớn làm Đào ré lên. Nàng buông bịch
đồ ăn, ôm chầm lấy Hưng. Đấm vào lưng chàng bùm bụp.
- Anh ác quá hà... Em không chịu đâu.
Hưng cười khanh khách.
- Coi cái mặt em kìa. Mới có thế mà đã xanh dờn rồi.
Đào cắn mạnh vô vai Hưng làm chàng nhẩy nhổm. Kéo nàng nhào lên giường. Đào cười tích thú, ôm cứng lấy Hưng, nói:
- Cho anh chết luôn... ai bảo hù em.
Vừa nói, nàng vừa luồn cả hai tay vô mình Hưng. Hơi nóng trong người
chàng làm nàng thật dễ chịu. Thân thể Hưng từ từ nóng lên hơn nữa khi
bàn tay Đào rà xuống dưới, luồn qua lưng quần. Đào đã khám phá ra một
điều hết sức quan trọng. Khi nàng mơn trớn chàng, thân thể Hưng đáp ứng
thực mau chóng. Nhưng khi ráp lại với nhau thì tự nhiên Hưng cũng teo
lại thực mau như khi chàng hứng lên. Cũng vì vậy mà Đào nghĩra một cách.
Khi chàng đè nàng ra, leo lên mình nàng một chút là Đào đẩy Hưng ra
ngay, làm bộ la đau, không cho chàng tiến xa hơn nữa. Thủ thuật này đã
làm cho Hưng giữ được thân nhiệt lâu hơn trong thân thể chàng. Như thế
vừa giúp cho Hưng dấu cái yếu điểm của mình, vừa có cớ mai sau nói cái
thai trong bụng nàng là của chàng. Chứ không thế nào lại có thai mau
chóng như vậy với một người bất lực như Hưng được. Điều này cũng lại
càng làm cho Hưng tin tưởng lấy được một người vợ trong trắng và ngoan
hiền như hàng ngày chàng thường ca tụng nàng.
Chưa bao giờ Đào thấy tinh thần thoải mái và vui sướng nhưngày hôm nay.
Nàng có Hưng làm tấm bình phong che đi những thác loạn của tuổi trẻ
những ngày qua. Nàng lại có Hớn, một cái mỏ bạc vô tận. Nhiều khi Đào
cũng thấy mình tội lỗi với Hớn vì dối gạt quá nhiều. Nhưng nghĩ cho
cùng, những đồng tiền của Hớn bất quá chỉ là sựthừa hưởng gia tài của
một gia đình lợi dụng quyền bính trong tay, làm giàu trên mồ hôi xương
máu của đồng bào khốn cùng trong cuộc chiến đẫm máu vừa qua.
Hơn thế nữa, chính Hớn đã được hưởng thụ cái quí giá nhất đời con gái
của Đào. Và chàng cũng chẳng tử tế gì khi sống lén lút với nàng. Nhất là
khi nghe tin nàng có bầu, không muốn cho nàng phá thai, lại trốn tránh
trách nhiệm, xúi Đào đi lấy chồng. Sở dĩ có chuyện ngược đời như vậy vì
vợ Hớn sinh toàn con gái, và chàng lại là con trai duy nhất trong gia
đình. Bây giờ cần người nối dõi tông đường nên hy vọng cái bào thai của
Đào là con trai. Khi xúi Đào đi lấy chồng, Hớn lập luận dù sao đó cũng
là hòn máu của chàng, và lá rồi sẽ rụng về cội chứ có đi đâu mà mất mát
gì. Nhất là cái gia tài trong tay Hớn há không phải là miếng mồi cho đứa
con hoang này mai sau trở về tìm cha thực sự của nó mà hưởng thụ hay
sao.
Với con người Hớn như vậy, nên Đào dẫu có những phút ray rứt thoáng qua,
nhưng nàng nghĩ như vậy cũng vừa cho con người ích kỷ như Hớn. Và nhiều
khi nàng lại thích thú với những dối gạt của nàng với con người vô
trách nhiệm và tham lam này. Bởi vì sự thực, đứa con trong bụng nàng bây
giờ đã chắc gì là của Hớn. Tại sao nó không phải là của Hiền. Anh chàng
bếp chánh trong nhà hàng của nàng. Con người trông khờ khạo, cục mịch
lại có một sức sống mãnh liệt tới ghê hồn. Có nhiều lúc Đào tự nghĩ nếu
Hiền chưa có vợ và một đàn con tám đứa nheo nhóc như thế này, chắc chắn
nàng đã trở thành vợ của chàng rồi. Bởi vì chỉ có Hiền mới làm nàng thỏa
mãn được những đòi hỏi xác thịt ghê gớm sôi lên cuồn cuộn trong cơ thể
nàng hàng ngày.
Những buổi sáng sớm, trời còn lờ mờ tối. Khi ba má Đào chưa ra tiệm,
cũng như những chị phụ bếp chưa tới làm. Đào phải ra mở cửa nhà hàng cho
Hiền hâm nóng thức ăn thì hai đứa lại cuộn lấy nhau trong nhà kho, trên
chiếc giường nhỏ để ba má nàng nghỉ trưa.
Lúc ấy Hiền như một con mãnh thú, và vòng tay Đào căng ra đón nhận tất
cả trong lạc thú tuyệt vời. Có một điều làm cho Đào hài lòng nhất là con
người Hiền thực sự hiền như cái tên của chàng. Dáng dấp khù khờ, cục
mịch. Sau những giờ phút cương lên, lồng lộn như giông bão thì Hiền lại
trở về với con người hiền từ thực sự của chàng. Một điều cô chủ, hai
điều cô chủ. Không ai có thể ngờ được sáng nào chàng cũng ôm ấp, vầy vò
Đào như vậy.
Ngay cả khi Đào có bầu, Hiền cũng chẳng biết ất giáp gì Sáng sáng vẫn
chỉ biết tung nàng lên, đè nàng xuống, vật nàng ra, ôm nàng lại... và
tiếp tục nấu bếp để tháng tháng lãnh lương. Có lẽ đối với Hiền như vậy
là đã quá đầy đủ rồi. Trong đởi chàng không còn muốn gì hơn tình trạng
hiện nay nữa.
Mấy hôm Đào ở nhà sửa soạn đám cưới, Hiền cũng thấy buồn buồn. Cuộc đời
chàng hình như bị hụt hẳng thực sự Dáng dấp có điều hơi ngẩn ngơ, chậm
chạp. Mẹ Đào ra thế nàng mở cứa cho Hiền. Hôm đầu Hiền nhìn bà ta mà
liên tưởng tới Đào muốn phát điên lên được. Nhưng làm sao chàng dám nhúc
nhích. Lạng quạng có khi ở tù chứ không chơi. Mặc dù chàng đã thấy mẹ
Đào cũng có vài cử chỉ lẳng lơ lắm.
Sáng sớm nay, mẹ Đào vừa mở cửa cho Hiền vô tiệm thì Đào xuất hiện. Nàng
nói muốn nấu vài món đồ bổ dưỡng thật đặc biệt cho Hưng ăn. Nàng lại
nhờ mẹ về nhà lấy mấy món cần thiết lặt vặt, lấy cớ là con gái mới về
nhà chồng không thể trở về nhà ngay được. Khi mẹ Đào vừa đi khỏi. Đào
gài cửa phía trong cẩn thận. Hiền nhìn thấy ngay. Chàng biết là gài cửa
như vậy thì ở ngoài, dù có chìa khóa cũng không mở cửa vô tiệm được.
Khi Đào trở vô. Nàng không vào nhà bếp mà lại đi thẳng xuống nhà kho ở
từng dưới. Hiền hí hửng theo nàng ngay. Vừa tới gần chiếc giường mọi khi
hai người nằm, Hiền đã lụp chụp ôm Đào liền. Đào cười khúc khích nói:
- Tối qua người ta mới động phòng còn đau lắm đó.
Hiền cười hì hì, nhớ lại chiếc bong bóng cá có bơm máu giả Đào nhờ làm,
chàng đã trao cho nàng trong bữa tiệc cưới tối qua. Hiền rà một tay vô
quần Đào thì thầm:
- Cái bong bóng cá có tốt không. Em còn để trong này à?
Đào cười khúc khích vì cái khờ khạo của Hiền, nàng nói đùa.
- Anh cũng muốn thấy cái đó ở trên giương à?
Hiền cười hề hề. Kéo nhanh hàng nút áo phía trước Đào bật ra. Bộ ngực
căng tròn của nàng vươn lên lồ lộ. Chàng vục mặt xuống liền làm Đào phải
rít lên. Chính Hiền cũng không hiểu tại sao lần này Đào lại đáp ứng
chàng mau chóng như vậy. Hàng ngày, phải một lúc sau nàng mới lồng lộn
lên được. Vậy mà hôm nay, quần áo nàng tự động bật tung ra ngay từ giây
phút ban đầu rồi. Hiền hơi luýnh quýnh vì chưa kịp sửa soạn tinh thần.
Nhưng chỉ vài phút sau, chàng lấy lại được phong độ ngay. Có lẽ cũng vì
những ngày vắng nàng. Thân thể bị dồn nén, nay có dịp nổ tung ra nên
chàng chồm lên cuồn cuộn như sóng nước đại dương lênh láng...
Khi Đào đã thỏa mãn, nàng trở về khách sạn trong vòng tay Hưng. Bây giờ
chỉ còn là vờ vĩnh. Những bồn chồn, thèm khát bấy lâu nay vừa lắng dịu.
Màn kịch cô gái trinh nguyên trong đêm tân hôn lại càng dễ dàng diễn
xuất hơn bao giờ hết. Để cho Hưng mò mẫm nàng một hồi. Đào thay quần áo
ngủ, bảo chàng:
- Anh ăn với em mấy miếng đi cho đỡ mệt. Em về tiệm bảo chú Hiền nấu những món đặc biệt cho anh đó.
Hưng cảm động thực sự. Chàng không ngờ Đào săn sóc chàng chu đáo như vậy. Chàng nhìn nàng bằng con mắt xót xa.
- Tối qua anh đã làm em đau đớn tới thế mà sáng nay em còn dậy sớm, lo đồ ăn cho anh như vậy nữa hay sao?
Đào hôn nhẹ lên má Hưng, nói:
- Biết vậy thì tối nay anh phải ngoan nghe. Chờ vài ngày nữa mới được đụng tới em, anh có chịu không?
Hưng cười hì hì, tát yêu vô má nàng thì thầm.
- Tuần trăng mật mà em. . .
Đào làm bộ phụng phịu nói:
- Em không chịu đâu.
Hưng ép sát vào mình Đào thì thào:
- Em coi nè, làm sao anh chịu nổi.
Đào còn lạ gì tình trạng này của Hưng, nhưng nàng cũng làm bộ la lên:
- Anh ghê quá hà, em không chịu đâu.
Hưng cũng làm bộ nói cứng.
- Em cấm vụ này trong tuần trăng mật thì kẹt quá.