Trịnh Ái Như đang mãi mê tập hát với Sơ Mẫn thì Sơ
Quỳnh gõ cửa bước vào, nàng ngẫn đầu nhìn lên thấy Sơ
Quỳnh ngoắt tay ra hiệu cho nàng đi ra hành lang phía
trước, Như xin phép Sơ Mẫn cho nàng đi rồi vội vã
bước theo Sơ Quỳnh.
- Chuyện gì thế vậy Sở?
- Như bước vội để bắp kịp nhịp bước của Sơ Quỳnh rồi hỏi.
- Má của con và Dì của con lên thăm- Sơ Quỳnh trả lời
và chỉ về phía hành lang nơi có hai người đàn bà đang
đứng.
Như vô cùng vui mừng khi nghe Sơ Quỳnh nói điều đó,
nàng kéo cái váy dài tới gót lên cao rồi chạy
thật nhanh về hướng của hai người đàn bà đó.
- Má, má.- Như vừa la thật to một cách mừng vui vừa
chạy dọc theo hành lang Nàng ôm chầm lấy má vào lòng,
khuôn mặt của nàng thật là hồn nhiên dễ thương với nụ
cười thật rộng đưa hai hàm răng như hạt bắp trắng
ngần.
- Đây là dì Tầng Hoa, em họ của má con có nhớ Dì
không ? Bà Trịnh Cơ, má của Như lên tiếng.
- Dì Tầng Hoa, con đương nhiên nhớ Dì Tầng Hoa rồi,
Dì khỏe không ? Như lớn tiếng vui mừng rồi bước
gần tới phía trước mặt của Dì.
- Cháu ngoan của Dì, con bây giờ đẹp hẳn ra rồi, đã
trở thành một thiếu nữ dễ thương không ai sánh
bằng, đâu cho Dì ôm con cái coi- Nói xong nàng
dang hai tay ra ôm chầm lấy Như vào lòng một cách
thân thiết. Bà Trịnh Cơ đứng cách đó hai ba bước ngắm
nhìn đứa con gái của mình mĩm cười hãnh diện.
- Dì, Dì có nghe nói là con sắp lấy chồng, phải không
? - Như thì thào như ra vẻ bí mật và sợ bà Trịnh Cơ
nghe thấy.
- Con hay thiệt, ai nói cho con biết đó - Dì ra vẻ ngạc nhiên.
- Ai cũng đều bàn tán về vấn đề này hết rồi, chỉ có
con là người biết sau cùng, đúng không Dì.
- Đúng rồi.
- Ai sẽ là chồng của con vậy, Dì ?- Như ra vẻ vui mừng thấy rõ.
- Dì còn chưa biết, nhưng để Dì sẽ tìm cách hỏi thăm
má của con xem, bà ta có vẻ giữ bí mật về chuyện này
lắm !
Chiếc xe ngựa lăn bánh trên con đường gồ ghề chạy
qua những cánh đồng bao la bát ngát. Những cánh đồng
này phần lớn đều thuộc sở hữu của bà đô đốc Trịnh Cơ.
Xe ngựa chạy gần được nữa ngày thì dừng lại trước một
căn nhà đồ sộ to nhất trong vùng đất Kinh Đô này. Như
xuống xe thì chạy như bay vào nhà, kẻ ở người làm
trong nhà ai nấy cũng mừng rỡ khi thấy cô hai đã trở
về. Dì Tầng Hoa cũng bước xuống xe nhìn theo bước chân
của Như mà mĩm cười, cái nụ cười của nàng đã làm điêu
đứng hết tất cả danh gia, địa chủ, quan lớn trong
triều đình bởi vì nàng có ma mảnh thu hồn và một dáng
dấp của một mệnh phụ phu nhân, sang trọng và quí phái.
Chính vì thế mà bao nhiêu tướng tài của triều đình
cũng phải ngã vào vòng tay của nàng.
Cách đây ba tháng, nhận được thiệp mời của Vua Thái
Hòa vào kinh tham dự đại hội mừng Xuân năm Đinh Ngo,
Dì Tầng Hoa vận bộ trang phục màu đỏ thật lộng lẫy
cùng đi với bà đô đốc Trịnh Cơ làm bá quan văn
võ trong triều ai cũng liếc mắt thèm thuồng.
Trong số đó có phó tướng Duệ Nhậm và đại tướng quân
Hoàng Quân. Tướng Nhậm thì trẻ trung đẹp trai cao lớn,
hào hoa phong nhã, không biết bao nhiêu mệnh phụ phu
nhân, các cô gái son thời đều "điêu đứng" trong tay
của ngài. Còn vị đại tướng quân Hoàng Quân thì
tuổi trạc 50 vai rộng lưng to, thân cao lớn,
khuôn mặt bậm trợn trông quả thật là một vị đại
tướng quân anh dũng. Từ ngày chồng của nàng là danh
tướng Trần Kim bị tử trận chết đã ba năm qua, đêm nào
nàng của thao thức với cuộc sống phòng không gối
chiếc, thiếu thốn và thèm khác hơi thở và da thịt của
đàn ông. Bây giờ đứng trước mặt của nàng là hai người
đàn ông hoàn mỹ nhất mà tất cả đàn ông
đều hâm mộ được như họ và đàn bà đều ao ước có được
một đức lang quân như thế, làm sao mà nàng có thể từ chối
được. Ngay cái đêm Giao Thừa đó thì nàng đã tự
nguyện hiến thân cho vị đại tướng quân, và cứ thế cả
ba tháng nay đêm nào nàng cũng lẽn ra ngoài giữa ban
đêm để tới dinh của đại tướng. Hôm nay đây cũng như
thường lệ, nàng lại lẽn tới tư dinh của ngài, sau khi
rượu tiệc linh đình đến giữa canh ba, cả hai đã ngà
ngà say. Hoàng Quân lim dim đôi mắt bước chân lạng
quạng từ từ tiến về phía nàng, nàng thì cũng
ngã nghiêng qua lại. Bỗng Hoàng Quân rút thanh
kiếm ra chỉ vào mặt của nàng quát bất giác làm cho
nàng tròn xoe đôi mắt kinh ngạc :
- Kẻ thù, giết ! Nàng lui một hai ba bước nhìn thanh
kiếm chỉ vào mặt của nàng một cách kinh hoàng, bỗng
Hoàng Quân phá lên cười, một chuỗi cười
thật dài vang vội.
- Tới đây em, tới đây- Hoàng Quân quăng thanh kiếm ra
phía sau lưng, vừa lè nhè vừa nói, rồi loạng choạng
bước tới phía trước.
Ngài bắt đầu cởi từng mảnh vải trên mình xuống, tất
cả đều từ từ lột ra trước mặt của nàng, đến khi mãnh
vải sau cùng của bộ quân phục đại tướng trên
thân người của ngài được vứt xuống đất thì
ngài cũng đã trần truồng đứng cách một xãi tay trước
mặt của nàng rồi. Nàng tròn xoe đôi mắt kích thích
nhìn cơ thể lực lưỡng của ngài, nhất là "cái đó" thì
quả thiệt mới là một vị "đại tướng quân"
to con vạm vỡ. Nàng thấy toàn thân rạo rực vô
cùng, men rượu trong người của nàng như là dầu hôi
được tưới vào lửa dục ngấm ngầm mấy năm qua, bây giờ
bỗng bừng bừng rực cháy trong lòng. Nàng thấy nóng bức
vô cùng, hai tay nàng như vô thức đưa lên vai gỡ từng
mãnh vải trên người xuống.
Bộ ngực trắng nõn nà và cao vút như tòa lâu đài
được phơi bày trước mắt của Hoàng Quần bất giác làm
cho ngài nuốt nước bọt định bước tới dang tay ôm
chầm lấy nàng, nàng bỗng lui hai ba bước để
tránh cái ôm của ngài đồng thời hai tay bắt đầu lột
hai cánh tay áo hai bên để lộ bán thân trắng ngần nẩy
nở như thần vệ nữ, Hoàng Quân bước thêm hai bước nữa
thì đứng lại chiêm ngưỡng vẻ đẹp đang phô bày trước
mắt của ngày. Nàng tiếp tục hạ bộ y phục rườm
ra nặng chịt trên người xuống tới gót chân
rồi bước một bước sang một bên, bây giờ trong người
của nàng chỉ còn vỏn vẹn chiếc quần lót màu trắng.
Nàng đưa cặp mắt tình tứ dâm đãn nhìn Hoàng Quân, rồi
đưa ngón tay trỏ lên móc móc như ra hiệu cho ngài bước
tới. Hoàng Quân không còn chần chờ gì nữa mà phóng
ào tới ôm chặt nàng vào lòng rồi vật ngữa
nàng ra giữa sàn nhà, ngài lè cái lưỡi dài ngoằn
như con trăn bị chết đói nhiều năm liếm láp khắp mặt
của nàng như đang cố nuốt một con gà vào miệng. Nàng
cảm thấy một luồng điện chạy vòng quanh khắp thân thể
khi hai bàn tay của ngài cứ chà sát vào bộ ngực đồ sộ
của nàng còn thằng "tiểu tướng quân" thì
cứ đâm tới vào giữa hai đùi của nàng như đang tìm
kiếm lối đi vào. Chẳng bao lâu thì thằng "tiểu tướng
quân" đã đứng trước cửa động đưa tay lên gõ cửa. Hang
động như đã chờ đợi chàng từ lâu rồi nên từ từ hé
mở để đón chào vị "tiểu tướng quân".
Tiếng rên ỉ ả được phát ra từ miệng của nàng làm cho
Hoàng Quân càng hứng tình, ngài thốc mạnh bụng dưới
xuống sàn nhà càng ngày càng mạnh càng nhanh, nàng bắt
đầu há hốc miệng to hơn. Mười lăm phút trôi qua, mồ
hôi của hai đỗ ra như tắm. Bỗng Hoàng Quân thét lớn
một tiếng "tiến quân", rồi ông giật người
băng băng liên hồi năm bảy cái rồi nằm im bất động
trên bụng của nàng. Nàng cảm nhận được chất nước nhợt
nhạt chảy ra từ phía dưới. Ấm. Nóng. Hai phút sau...
nàng mĩm cười rồi nói thỏ thẻ với Hoàng Quân:
- Chưa "tiến quân" thì đã bại trận rồi phải không !
Hoàng Quân chỉ cười ruồi rồi đứng dậy tìm quần áo rơi
rớt khắp phòng. Sau khi mặc lại quần áo, thì Hoàng
Quân bỗng lên tiếng:
- Ngày mai em khỏi qua đây nữa
- Sao vậy - Nàng ngạc nhiên hỏi.
- Không sao cả, tại ta bận thôi - ngài trả lời gọn
lỏn rồi bước vội đi để lại nàng ngớ ngẫn ngó theo.
- Có phải anh đã có người khác rồi không - Nàng nói vói theo.
- Đúng vậy - ngài nói vọng lại rồi bỏ đi xa.
Nàng nhìn theo dáng đi của ngài khuất xa. Bỗng hai mắt của nàng long lên sòng sọc căm thù.
- Bọn đàn ông thật là đểu cáng - Nàng lẩm bẩm.
Sau khi bị Hoàng Quân quất ngựa truy phong, nàng ôm
hận trong lòng quyết tâm trả thù. Nàng tìm đến vị phó
tướng trẻ Duệ Nhậm để hiến thân mong rằng ngài sẽ vì
nàng mà trả thù giết chết đại tướng Hoàng Quân. Sau
một đêm chăn gối nồng nàn với Tầng Hoa, vị tướng trẻ
mới nói cho nàng biết là điều đó rất khó thực hiện vì
binh lính lúc nào cũng bao quanh đại tướng Hoàng Quân.
Nàng chẳng biết làm gì hơn là trông chờ thời cơ thích
hợp để cho tướng Duệ Nhậm trả thù giùm nàng.
Tháng mười năm đó, khi tuyết bắt đầu rơi lác đát,
tại dinh đô đốc mọi người đều tất bật chạy ra chạy vào
để chuẩn bị một đêm vũ hội tưng bừng được tổ chức
hàng năm bởi bà đô đốc Trịnh Cơ. Bà mời tất cả bá
quan văn võ trong triều đến dự. Như hớn hở
trong lòng vì nàng nghĩ rằng vào dịp trọng đại này
đây thế nào má của nàng cũng mời vị hôn phu của nàng
tới. Nàng hớn hở chạy tới Dì Tầng Hoa để hỏi thăm tin
tức :
- Dì Tầng Hoa ơi dì có biết ai là vị hôn phu của con không ?
- Dì không biết, nhưng để dì hỏi má của con xem
Buổi dạ vũ được chính thức bắt đầu bằng lời tuyên
bố của bà đô đốc, Ái Như được giới thiệu
lần đầu tiên trước mặt bá quan văn võ. Nàng như
một viên ngọc sáng nhất trong đêm dạ vũ với khuôn mặt
ngây thơ khả ái, bộ trang phục lộng lẫy cho chính Dì
Tầng Hoa người được mệnh danh là Thiên Thần Áo Vũ Hội,
chọn giùm cho nàng. Ai nấy cũng trầm trồ khen ngợi. Nàng cuối đầu
chào tất cả các bá quan văn võ rồi biểu diễn
một bản đàn Thu Nguyệt. Bàn tay của nàng lã lướt
trên sóng nước của cây đàn, âm vang thật là nhẹ nhàng
như nước suối chảy, nàng cất giọng hát lên thì thánh
thót vô cùng làm ai nấy cũng đều say sưa thưởng thức.
Nốt nhạc cuối cùng vừa đánh ra thì tiếng vỗ tay vang
lên khắp gian phòng. Nàng đứng lên cuối đầu chào
bá quan văn võ, và ngõ lời cám ơn vị thầy
đã có công đạo tạo nàng. Người đó chính là thầy Kình truyen tinh duc
Quốc Đống nổi tiếng khắp kinh thành. Mười ngón tay của
thầy như rồng bay phượng múa. Bản đàn của thầy phát ra ai nấy cũng trầm
trồ. Năm nay thầy chỉ vừa tròn 20 tuổi thôi,
dáng vấp thư sinh, mày ngô thanh tú. Thầy liếc
mắt nhìn Ái Như mỉm cười đầy ý nhị. Nàng đáp lại
cái nhìn tình tứ của thầy rồi quay qua kiếm Tầng Hoa.
Nàng ra hiệu cho Tầng Hoa để hỏi thăm tin tức về vị
hôn thê của nàng. Tầng Hoa gật đầu rồi đi thẳng về
phía bà đô đốc đang xã giao với vài vị phu nhân gần
đó.
- Chị Cơ, chị cho em hỏi tí chuyện này, con Như nó có
vẻ sốt sắng về vấn đề hôn sự của nó, nhất là vị
hôn thê của nó đã có mặt tối nay tại nơi
này.- Tầng Hoa ung dung nói.
- Theo chị, con Như thiệt là thông minh đã đoán được
ta đã mời vị hôn phu của nó đến dự dạ hội đêm nay -
bà đô đốc nói.
- Em đi theo chị tới đây... Tầng Hoa theo bà đô đốc
tiến tới một người đàn ông đang xoay lưng lại phía họ.
Bà đô đốc lên tiếng:
- Đại tướng quân, tôi có một người định giới thiệu với ông.
Đại tướng quân quay người lại bắt gặp người trước
mặt của mình chính là Tầng Hoa thì rất là ngạc nhiên,
nhưng Tầng Hoa lúc này chẳng những ngạc nhiên mà còn
bàng hoàng vì người đứng trước mắt của nàng chính
là đại tướng Hoàng Quân, người tình phụ của
nàng, kẻ thù của nàng. Người này đây sẽ là chồng
sắp cưới của Ái Như đây sao ? Thiệt là oan nghiệt,
thiệt là oan nghiệt - nàng còn đang nghĩ thầm như thế
thì bà đô đốc bỗng lên tiếng át đi dòng suy nghĩ của
nàng :
- Hai người quen biết ?
- Ô, không - cả hai, đại tướng và Tầng Hoa cùng trả lời.
Bỗng nhiên Tầng Hoa mĩm cười với Hoàng Quân, một nụ
cười xã giao trước mắt nhưng thật là thâm hiểm bên
trong. Họ còn đang truyện trò qua lại bỗng viên quản
gia kêu to mời gọi mọi người cùng lại xem
Ái Như biểu diễn bản đàn thứ hai. Cả ba cùng kéo
nhau đi tới sân dạ vũ. Ái Như thoáng thấy ba
người đi tới, người đi chính giữa là một vị
trung niên tướng tá cao lớn. Nàng bỗng nhiên đoán ra
được điều gì nên cuối gầm mặt thất vọng vô cùng. Tất
cả mọi cử chỉ của nàng đều không qua mắt được thầy
Kình Quốc Đống. Lúc vị đại tướng còn đang say sưa ngắm
nhìn vị hôn thê sắp cưới của mình biễu diễn
thì Tầng Hoa lên tiếng :
- Cô ta thật là đẹp, thật là ngây thơ, thật là trong trắng, chắc ông thích lắm thì phải.
Hoàng Quân chỉ liếc nhìn nàng một lần rồi quay qua
xem Ái Như trình diễn, ngài biết là Tầng Hoa ghen tức
lắm và cố tình chăm chích ngài nhưng ngài vẫn điềm
nhiên vì sợ bà đô đốc đứng kế phát giác mối gian tình
của họ. Tầng Hoa bất giác cảm thấy bị ruồng rẩy
bỏ bê, nàng tức giận quay đầu lại khua gót
thật mạnh đi thẳng lên lầu.
- Con gái của tôi rất là ngây thơ, hôn sự này tôi tin
rằng là điều tốt đẹp sẽ đến với nó - bà đô đốc
bỗng lên tiếng vừa nhìn Ái Như một cách hãnh
diện.
- Đúng vậy, vậy tôi sẽ chuẩn bị hết tất cả - Hoàng Quân trả lời.
Tầng Hoa đang giận dữ khua gót thật mạnh bước lên cầu
thang thì gặp vị phó tướng trẻ Duệ Nhậm đang từ trên
bước xuống.
Nàng nắm vội lấy tay của Duệ Nhậm lôi lên lầu.
Chàng cứ bước theo không một lời chống cự. Tầng Hoa mở
cửa một căn phòng rồi xô tướng Duệ Nhậm vào
trong, xong rồi nàng đặt lên môi vị tướng trẻ
một nụ hôn say đắm. Chàng còn đang ngạc nhiên thì
Tầng Hoa cởi hết đồ trên mình xuống đưa thân thể lõa
lồ khoe trước mắt chàng. Chàng không thể nào từ chối
được một thân thể hoàn mỹ như thế. Nuốt nước bọt xuống
huyết quản, chàng bắt đầu tước bỏ khí giới mang
quanh mình rồi bộ quân phục đang mặc trên người. Chàng bước
tới kéo sát người nàng vào, chàng thấy nhiệt thể của
nàng thật là ấm nóng. Chàng kề miệng xuống hôn lên đôi gò bồng
của nàng một cách thèm thuồng như đứa trẻ
khát sữa. Hai thân thể trần truồng lại quyện nhau như
hai viên nam châm. Chàng hôn khắp thân thể của nàng từ
trên xuống dưới không bỏ xót chỗ nào. Chàng dừng lại ở
giữa thân người của nàng đặt vào đó một cái lưỡi
nham nhám ấm cúng. Chàng như con chim sơn ca trên
cành cây buổi sáng cứ hót líu lo, nàng thì như
con trùng ngọ nguậy trong ly nước tình của chàng. Chàng bỗng đẩy
người nàng nằm ngữa ra giường rồi trèo lên người của
nàng nhảy một bản tango nhịp nhàng, nàng thì như chiếc
nệm êm êm cứ trân mình hứng chịu sự nhún nhảy của
chàng. Cảm giác đê mê như chạy khắp thân thể của hai
người, tiếng rên đi từ khe khẽ cho tới la lối ồn ào.
Một lát sau chàng trân mình như con tầm, nhã tơ lên
khắp người nàng rồi ngã lăn qua một bên thở hỗn hển.
Một lát sau...
- Anh Nhậm, anh phải trả thù cho em - Tầng Hoa nói.
- Anh đã có hứa với em rồi thì anh sẽ làm, nhưng thời cơ chưa tới.
- Không, em không muốn anh trả thù cho em bằng cách đó - Tầng Hoa nói.
- Vậy em muốn anh phải làm sao ?
- Em muốn anh phải phá trinh con Ái Như.
- Cái gì ! Sao em lại làm vậy, nó chỉ có mười lăm tuổi thôi, đâu có tội tình gì đâu.
- Anh không hiểu đâu, em muốn Hoàng Quân ngay cái đêm
tân hôn phát giác ra cô dâu không còn là xử nữ nữa
thì sẽ xấu hổ vô cùng, vì đó là một sự sỉ nhục trong
hoàng gia và ở địa vị đại tướng quân.
Rồi mình sẽ tung tin chuyện này ra khắp nơi để hắn không còn mặt mũi nào.
- Em thật là độc ác, đúng là lòng dạ đàn bà, anh chưa hứa với em đâu - Duệ Nhậm trả lời.
- Nếu anh còn muốn được cái này thì anh phải nghe lời
anh- Tầng Hoa vừa nói vừa chỉ vào chỗ kín của mình
cười nhếch miệng một cách yêu quái. Duệ Nhậm đứng dậy
mặc vội quần áo rồi dùn dằn định bỏ đi :
- Em đừng có tưởng chỉ có em là xinh đẹp nhất ở kinh thành này, còn có Tiểu Nhan nữa.
- À, anh muốn nói con nhỏ đó à, anh nên biết là chồng
của nó là một thương gia giàu có, người có sự liên hệ
mật thiết với Vua.
- Tôi mặc kệ, hễ miễn tiểu tướng này thích ai thì
phải chiếm cho bằng được - chàng nói xong thì quay gót
đi thẳng không thèm ngó lại Tầng Hoa một lần.
Tiểu Nhan là một người con gái vừa tròn 18 thì phải
gã chồng. Nhưng chồng nàng thì lúc nào cũng bận
bịu với công việc, thĩnh thoảng ông đi năm bảy
tháng mới trở về. Những lúc như thế thì Tiểu
Nhan hay qua nhà người anh họ của nàng để ở,người anh
họ đó chính là phó tướng Duệ Nhậm. Từ lúc Tiểu Nhan
bước chân vào dinh phó tướng thì Duệ Nhậm đã quyết tâm
chinh phục người con gái này mặc kệ là nàng đã có
chồng.
Trở lại chuyện của Ái Như, từ khi biết được vị hôn
phu của mình là một ông già thì nàng thất vọng vô
cùng, nàng ước gì vị hôn thê của nàng là thầy Kình
Quốc Đống. Bấy lâu nay nàng không biết là nàng có
yêu thầy Đống hay không, nhưng mỗi lần được
gần gũi thầy, để học nhạc với thầy thì nàng thấy
thời gian như là chạy nhanh như bay. Bà đô đốc thì rất
là khó khăn nên lúc nào cũng cho người lưu ý tới
thầy. Thầy Đống thì đã yêu Ái Như từ thuở ban đầu rồi,
cử chỉ hồn nhiên của nàng, khuôn mặt khả ái của nàng
thì làm sao mà thầy Đống, là một người đa sầu
đa cảm, có thể chối từ một sự đẹp đẽ như thế
kia. Thầy bí mật trao cho nàng những bức thư tình
lãng mạn được dán kín đáo bên dưới cây đàn tranh. Nàng
cũng đáp lại những bức thư đó một cách nồng nàn. Thời
gian trôi qua, tình cảm của họ càng tăng dần, nhưng
Ái Như thật ngây ngô chưa biết là nàng đã yêu
thầy Đống rồi. Giờ đây đối diện với sự khó
khăn trước mắt là nàng phải đi gã chồng, nàng không
biết làm sao hơn là chỉ đành thố lộ tâm tình với Dì
Tầng Hoa để hy vọng Dì cho nàng một con đường đi.
- Con nên viết một lá thơ trả lời cho thầy Đống đi- Tầng Hoa gợi ý.
- Nhưng con phải viết làm sao ?- Ái Như ngớ ngẫn mặt ra hỏi một cách ngây thơ.
- Con đi lấy giấy và viết đi, Dì đọc cho con viết. Ái Như vội vã đi và trở lại.
Tầng Hoa vừa đi vừa suy nghĩ lẫm bẫm rồi nói :
- Con sẵn sàng chưa...
- Dạ Thưa thầy Đống, Thầy như một viên ngọc trong suốt làm cho em vừa kính vừa yêu.
Chính vì sự trong suốt của thầy mà em đã nhìn thấy và
thấu hiểu hết tấm lòng của thầy đối với em. Hôm nay đây em phải đi lấy chồng vì sự ép buộc của má. Người chồng tương lai của em có quyền qui tối cao trong quân đội của triều đình. Vì em phải giữ đạo hiếu mà phụ lòng yêu thương của thầy. Bỗng Ái Như nhìn lên Dì ra vẻ ngạc nhiên rồi nói:
- Sao Dì lại nói giúp cho con lấy được thầy Đống mà.
- Con ngoan, nghe lời Dì viết tiếp đi.- Dì nói xong thì đọc tiếp.
Nhưng thầy sẽ mãi mãi trong tim của em. Mặc dù
em là vợ của người khác nhưng em sẽ luôn luôn
thuộc về thây bất cứ hoàn cảnh nào và thời gian nào.
Em của thầy,
Ái Như.
Bức thư của Ái Như được dấu diếm cẩn thận dưới cây
đàn tranh như thường lệ, thầy Đống đọc xong thì
lòng buồn man mác. Thầy lập tức viết một lá
thư như sau :
Ái Như dễ thương của thầy, Nhận được thư của em
thầy rất vui mừng như chưa bao giờ được vui mừng như
thế vì em đã hiểu được tấm lòng của thầy. Nhưng thầy
cũng buồn như chưa bao giờ bị buồn như thế vì nghe tin
em lấy chồng. Thầy muốn cho em biết là tình yêu của
thầy giành cho em thì sẽ hơn bất cứ người nào
trên thế gian này. Em đừng lo thầy sẽ tìm cách
để giải quyết vấn đề này cho em và cho chúng ta. Xin
em nán lòng, đừng vội vã quyết định điều gì.
Thầy của em Kình QuốcĐống.